XÓT XA
(Tặng KHÁNH NGÂN)

Cả đêm trước, tôi không sao ngủ được
Khi biết em lại ốm, viện nhập rồi
Những xót xa, nhung nhớ, ngập trong tôi
Trăn trở mãi, mong sao trời nhanh sáng.

Em nằm đó, tim tôi như chết lặng
Em đớn đau, như ai xé thịt da
Nhìn em đau, không khóc, lệ chợt nhoà
Tôi muốn hỏi, sao mở lời cho tiện.

Em nằm đó, trên chiếc giường bệnh viện
Mặt tái xanh, trong quần áo bệnh nhân
Tấm chăn sờn, xám ngắt, đắp hờ chân
Người cuộn lại, co tròn trong chăn rách.


Bài thơ viết thay một người...

Nhớ chiều nao em về qua ngõ nhỏ
Đường quê nghèo hoa phượng đỏ hè sang
Hoa điệp vàng trải lối bước thênh thang
Anh đứng đó cứ nhìn em chẳng nói.

Nghe loáng thoáng lời yêu sao rất vội.
Tình yêu đầu dữ dội và trắng trong
Mai chia tay anh có nhớ gì không?
Trang giấy trắng cõi lòng anh đã viết.

Em yêu anh! Vì sao? Em chẳng biết!
Như là lẽ tự nhiên nhất trên đời.
Nếu mai này mỗi đứa một nơi,
Em sẽ nghĩ tình đầu nào chẳng thế.

Rồi anh nói: "Mình chia tay, em nhé?
Anh nghĩ mình chẳng hợp nhau đâu"
Uhm! Thì chia tay! Chứ có gì đâu
Em quay bước chẳng nhìn anh lần cuối.


Giờ anh đi rất xa về nơi ấy,
Để mình em bước trên con đường.
Chiều nhớ ai ngồi nhìn cánh phượng,
Anh ra trường quên hết yêu thương.

Bên cạnh em, người bạn hiền bộc bạch
Tuổi chưa nhiều, tóc đã nhuốm thời gian
Nhìn cả hai, mà lòng ngập chứa chan
Ngập thương nhớ, ngập xót xa, chua chát.

Chẳng ai xé, sao lòng như muối xát
Chẳng ai trêu, nhưng mắt cứ trực mờ
Chẳng ai gào, mà tai cứ lơ ngơ
Chẳng ai đánh, mà sao lòng rỉ máu.

Thần phật hỡi, cao xanh kia có thấu
Tiếng cầu xin, trong tim kẻ nặng tình
Hãy vì em, xin ngài hãy hiển linh
Hãy xoa dịu đớn đau, em đang chịu.

Con xin gánh, em không còn vướng víu
Những đắng cay của địa ngục trần gian
Để môi em tìm lại những chứa chan
Má lại thắm, sắc hồng kia trở lại.

Vẫn đợi ngàn năm

Chỉ còn gió mơn man trên lá biếc
Chỉ còn mây mải miết kiếm trời xa
Chỉ còn hoa như là đùa với nắng
Đã xa vời như là chẳng còn nhau

Gió có biết em đã đi đâu
Mây có thoảng mùi ngâu trên tóc
Bờ mi ơi xin đừng bật khóc
Em xa rồi tóc cũng chẳng còn hương

Đời có trôi một cách bình thường
Như đã chẳng còn thương còn nhớ
Nhành hoa sứ ép trong trang vở
Có nhạt nhoà hương của ngày xưa

Mùa hạ về trời có lại còn mưa
Gió có thổi như ngày xưa vẫn thổi
Để cho tôi ngàn năm vẫn đợi
Đợi em về cho gió thổi mưa rơi

Có nhiều khi gục đầu bên KeyBoard
Anh vô tình nhấn Shift viết tên em
Anh yêu em mà em chẳng Open
Mở cửa trái tim và Save anh vào đó
Cửa nhà em, mẹ đã gài Password
Anh suýt rách quần vì cố vượt FireWall
Nhớ lần đầu khi đưa em về Home
Anh kiss trộm liền xơi ngay một Tab
Anh bàng hoàng quay xe BackSpace
Ngoái nhìn em mà chẳng thể Ctrl
Anh tức giận khi thấy một thằng Alt
Cứ Insert mỗi khi mình nói chuyện
Có nhiều khi muốn thẳng tay Delete
Nhưng vì em, anh nuốt giận Cancel
Anh biết anh chỉ là Hacker nghèo

Còn hắn có @ và Esc
Em thích hắn làm lòng anh Space
Bước thẫn thờ chìm xuống vực PageDown
Em vội bước ra đi quên Logoff,
Chẳng một lời dù chỉ tiếng Standby.
Em quên hết kỷ niệm xưa đã Add
Quẳng tình anh vào khoảng trống Recyclebin.
Anh vẫn đợi trên nền xanh Desktop,
Bóng em vừa Refresh hồn anh.
Từng cú Click em đi vào nỗi nhớ,
Trong tim anh... Harddisk .. dần đầy.
Anh ghét quá, muốn Clean đi tất cả,
Nhưng phải làm sao khi .. chẳng biết Username.
Hay mình sẽ một lần Full Format ..
Em đã change .. Password cũ còn đâu!
Anh sẽ cố một lần anh sẽ cố Sẽ Retry cho đến lúc Error.
Nhưng em hỡi làm sao anh có thể ..
Khi Soft anh dùng... đã hết Free Trial !
Hình bóng em vẫn mãi Default ..


80s toys - Atari. I still have